Cấm kỵ về thời gian và địa điểm trong tang lễ
Đầu tiên là cấm kỵ với các đồ vật của người mất, kể cả tóc, râu, hay móng tay. Những thứ người mất để lại, vốn của người mất, nay không của người mất, mà ở trạng thái mơ hồ chưa định rõ, tình cảm của người thân với những đồ này cũng rất mâu thuẫn vừa lưu luyến vừa sợ hãi. Những gì của người mất dùng, đều bỏ đi không dám dùng, có nơi đốt, có nơi chôn theo bởi mọi người cho rằng những đồ đó không sạch, dễ mắc bệnh, dễ có chuyện lạ, hay gặp chuyện không lành.
Cầm kỵ về điềm báo hay triệu chứng của người mất. Do lo sợ với người mất, mà người già kỵ nhắc đến các triệu chứng của người chết. Nếu ai vô tình nhắc đến, thì hắt hơi hay nhổ nước bọt để hóa giải, với mong muốn trừ được điểm hung.
Về địa điểm, nhiều vùng kỵ mất trên giường mình hay ngủ, nên khi có người sắp mất người nhà liền bế sang nằm chiếu cỏ. Lý do rất đơn giản, chỉ vì sợ trút hơi thở ở phòng hay giường cũ, sẽ không may mắn, gọi là bị “đoạn khí”. Nhiều nơi kỵ chết xa nhà, nên khi cảm thấy không chữa nổi bệnh, nhiều người chủ động yêu cầu xuất viện, về nhà hay về quê sống những ngày cuối cùng.
Về thời gian, thông thường kỵ mất sau bữa tối, vì cho rằng người mất lấy đi cả ba bữa của người sống, còn mất vào sáng thì là tốt vì để lại ba bữa cho người sống, con cháu có cái ăn. Phong tục này ở ta không nhiều, nhưng lại rất thịnh hành ở Đài Loan. Phong tục đã cho thấy năng lực sản xuất yếu kém của người xưa, sống trong môi trường không đủ ăn và luôn coi trọng “dân dĩ thực vi thiên” (coi chuyện ăn như trời). Ngoài ra còn có tục tránh trùng tang.