Sửa soạn công việc trăm năm lúc chết
Nếu mất đột ngột, không kịp trối trăn thì thôi, còn khi đau ốm thuốc thang tận tình mà không thuyên giảm, thì dần tìm tên Hiệu, còn gọi là Thụy Hiệu, dựa theo sở thích, mức độ của người đó khi còn sống. Khi đặt tên Thụy rồi thì hỏi nhỏ xem người đó đồng ý không để ghi lại vào sổ gia phả.
Theo phong tục xưa, rất chú trọng đến giờ phút lâm chung, với người mất bình thường, tránh để trút hơi thở cuối cùng trên giường. Khi thấy sinh mệnh người bệnh/ người già đã hết, thường tranh thủ tắm rửa thay áo.
Khi thay áo, các con đều đến bên cạnh rồi thay lần lượt. Lúc này cấm bà bầu lại gần, vì sợ vong “vồ” mất thai nhi. Có nơi còn kiêng số chẵn, tổng số quần áo mặc trên người phải là số lẻ. Hoặc có nơi cho thêm ít cơm, hay bánh gạo nhỏ may vào tay áo, vì người xưa cho rằng người mất khi đến cõi âm, đi qua vùng quỷ đói, phải vứt cơm hay bánh gạo ra mới mong đi qua an toàn.
Thấy thi thể đã lạnh đều, là không thể hồi sinh được nữa, bấy giờ vuốt mắt cho người nhắm lại. Sửa chân tay lại cho ngay ngắn, hai bàn tay xòe ra đè úp lên bụng, lấy sợi vải trắng cột hai ngón tay cái liền với nhau, để tránh cho bàn tay khỏi nắm lại, vì rất kỵ. Xong rước ra chính tẩm đặt lên giường sau khi đã Phạm Hàm, đậy mặt, và hú hồn. Đầu đặt phía cửa ra vào, chân phía bàn thờ.